TP.Hồ Chí Minh đang oằn mình trong cơn suy thoái chưa từng có.
TP.Hồ Chí Minh đang oằn mình trong cơn suy thoái chưa từng có.
TP.HCM – Thành phố từng được gọi là “đầu tàu kinh tế” nay đang oằn mình trong cơn suy thoái chưa từng có.
Cuộc khủng hoảng kinh tế kéo dài không chỉ là những con số thống kê lạnh lùng – mà là những câu chuyện rất thật, rất đau. Những con người từng đặt trọn niềm tin vào “miền đất hứa” giờ đây rơi vào cảnh khốn cùng.
Thành phố từng sôi động, phồn hoa, giờ nhuốm màu trầm lặng. Những con đường vốn đông đúc xe cộ giờ thưa thớt bóng người. Chợ xá đìu hiu, quán xá nối tiếp nhau đóng cửa. Cơn bão kinh tế quét qua, cuốn theo không chỉ tài sản, mà cả những giấc mơ mưu sinh nơi phố thị.
Doanh Nhân Thành Công xin kính chào các bạn.

Hàng triệu người mất việc. Không còn thu nhập. Không còn nơi bấu víu.
Công nhân thất nghiệp, tiểu thương lao đao. Những ai từng hy vọng vào sự phục hồi sau đại dịch COVID-19 nay đối mặt với thực tế còn khắc nghiệt hơn. Sau Tết, mặt bằng bỏ trống xuất hiện khắp nơi – ngay cả ở những vị trí từng được xem là “đất vàng”.
Anh Đoàn Vũ, một chuyên viên môi giới mặt bằng tại trung tâm TP.HCM, chia sẻ rằng số lượng mặt bằng bỏ trống sau Tết năm nay tăng đột biến. Những khách thuê từ cửa hàng thời trang, quán ăn đến nhà thuốc – tất cả đều lần lượt tháo chạy. Đặc biệt, các cửa hàng thời trang và ẩm thực là nhóm chịu thiệt hại nặng nề nhất.
Ngay cả những “tọa độ vàng” như ngã tư Hàng Xanh (quận Bình Thạnh) – nơi từng đất chật người đông – giờ cũng trở nên thưa thớt vì khách thuê đồng loạt rút lui. Nhiều người từng kỳ vọng hồi phục sau dịch, cố gắng cầm cự suốt 1-2 năm, cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi trả mặt bằng, thậm chí trả trước cả thời hạn hợp đồng.
Anh Lập – một người dân sống lâu năm ở thành phố – thở dài chia sẻ:
Tôi chưa từng thấy tình cảnh nào khốc liệt như hiện nay. Vợ tôi nhờ đi mua vài món đồ lặt vặt, tôi tìm được 3 cửa hàng trên mạng. Đến nơi thì cả ba đều đóng cửa, treo biển cho thuê.
Ngày trước, sở hữu một vị trí mặt tiền đắc địa là mơ ước. Còn bây giờ?
Giá trị vẫn cao, nhưng không còn là kim cương nữa – chỉ còn là… vàng mà thôi.
Chi phí thuê mặt bằng trên các tuyến đường lớn vẫn có thể lên tới hàng trăm triệu đồng mỗi tháng. Nhưng giữa lúc buôn bán ế ẩm, liệu có ngành nghề nào đủ lời để gánh nổi khoản chi ấy?
Vậy nên, xu hướng mới đã hình thành: người ta chuyển sang tìm thuê những căn nhà nhỏ, vừa đủ để xe hơi, có kho chứa hàng, treo bảng hiệu và phục vụ… livestream. Một mô hình tiết kiệm, linh hoạt và phù hợp với thời cuộc.
Số liệu mới nhất từ Cục Thống kê TP.HCM cho thấy: môi trường kinh doanh đang trải qua một giai đoạn đầy thách thức – nhưng cũng là thời điểm để tái tạo và thích nghi.
Đầu năm, TP.HCM vẫn chưa thấy tín hiệu khởi sắc.
Chỉ trong 20 ngày đầu tiên, thành phố chỉ cấp phép chưa đến 2.000 doanh nghiệp mới – giảm gần 8% so với cùng kỳ. Trong khi đó, làn sóng doanh nghiệp rút lui lại tăng gần 15%.
Không chỉ số lượng mà cả chất lượng doanh nghiệp mới cũng đi xuống nghiêm trọng. Số giấy phép đăng ký mới giảm hơn 45%, còn vốn đăng ký lao dốc hơn 73% – một con số khiến ai cũng phải giật mình. Đặc biệt, doanh nghiệp trách nhiệm hữu hạn – nhóm chiếm đa số – sụt giảm hơn 76% về vốn. Doanh nghiệp cổ phần cũng không tránh khỏi xu hướng suy giảm.
Chỉ có doanh nghiệp tư nhân là tăng đột biến về vốn, dù số lượng ít – phản ánh rõ nét sự phân hóa trong môi trường kinh doanh hiện tại.
Làn sóng giải thể doanh nghiệp tại TP.HCM chưa dừng lại. Trái lại, mọi dấu hiệu cho thấy nó sẽ còn tiếp diễn trong thời gian tới.
Một ví dụ điển hình là thương hiệu giày Việt từng làm mưa làm gió trong giới trẻ thành thị, đặc biệt ở TP.HCM. Sau hơn 5 năm hoạt động, ngày 15 tháng 2 vừa qua, thương hiệu này chính thức nói lời chia tay thị trường. Dù định vị rõ ràng, khác biệt với các ông lớn quốc tế, họ vẫn không thể trụ vững trước làn sóng suy thoái.
Từ cuối năm 2024, thị trường bán lẻ và mua sắm tại TP.HCM bắt đầu chững lại.
Biến động nối tiếp biến động. Nhiều thương hiệu gắn bó lâu năm với người tiêu dùng lần lượt rút lui.
Thương hiệu thời trang Katsa – từng là cái tên quen thuộc suốt 13 năm – khởi đầu cho chuỗi ngày u ám, tuyên bố đóng cửa tại TP.HCM. Ngay sau đó là LEP – một thương hiệu thời trang được dân văn phòng yêu mến suốt 8 năm, cũng chính thức rời khỏi đường đua.
Lĩnh vực F&B cũng không tránh khỏi ảnh hưởng. Từ trung tâm đến vùng ven, nhà hàng, quán cà phê đồng loạt đóng cửa. Mặt bằng liên tục đổi chủ. Ngay cả chuỗi cà phê nổi tiếng như Monkey in Black, từng là biểu tượng một thời của giới trẻ Sài Gòn, cũng buộc phải hạ màn.
Lý do?
Sức mua giảm. Người dân thắt chặt chi tiêu. Thói quen tiêu dùng thay đổi chóng mặt. Những mô hình kinh doanh truyền thống, từng bền vững, nay dần mất chỗ đứng.
Ông Nguyễn Hòa Bình – Chủ tịch Nextech – nhận định:
“Chúng ta đang chứng kiến một sự chuyển dịch mô hình thương mại. Khái niệm mua rẻ bán đắt – vốn tồn tại cả trăm năm – đang dần bị thay thế bằng mua từ gốc, bán tận ngọn.”
Người tiêu dùng ngày nay muốn tiếp cận trực tiếp với nhà sản xuất, khiến vai trò trung gian bị thu hẹp lại. Và chính điều đó đã tạo ra một làn sóng “thanh lọc tự nhiên” trong giới doanh nghiệp – kẻ mạnh thì trụ, kẻ yếu buộc phải rời sân.
Hệ quả? Tỷ lệ thất nghiệp tăng cao. Phía sau con số là những câu chuyện đầy nước mắt.
Một nữ công nhân tại Bình Dương nghẹn ngào chia sẻ:
“Tôi làm ở nhà máy suốt 7 năm, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình ra đi tay trắng. Tôi vẫn còn nợ ngân hàng…”
Hơn 20 triệu đồng tiền nợ, giờ mất việc, chẳng biết bấu víu vào đâu.
Câu chuyện của cô công nhân ấy không phải là cá biệt – mà là đại diện cho cả một thế hệ lao động đang rơi vào vòng xoáy thất nghiệp.
Những ngành từng là trụ cột của nền kinh tế như may mặc, da giày, điện tử và xây dựng… đang đồng loạt lao dốc. Tại khu công nghiệp Tân Bình, một công ty chuyên lắp ráp linh kiện điện tử đã cắt giảm đến 70% nhân sự chỉ trong vòng 6 tháng. Những công nhân rời đi trong lặng lẽ – không trợ cấp, không kế hoạch hỗ trợ. Họ chỉ còn lại một câu hỏi đau đáu trong đầu:
“Chúng tôi phải làm gì để sống tiếp?”
Thực tế tồi tệ ấy không còn là một cảnh báo xa vời nữa. Nó đang hiện hữu – từng ngày, từng giờ – như một cơn ác mộng đổ ập lên cuộc sống của hàng vạn người.
Một nhà máy dệt may ở Bình Dương – từng có hơn 4.000 công nhân – giờ chỉ còn trụ lại khoảng 800. Nhưng ngay cả những người may mắn còn ở lại, cũng sống trong nỗi bất an thường trực: ngày mai, liệu mình có còn việc?
Đây không còn là một cuộc khủng hoảng đơn lẻ.
Đó là một sự sụp đổ dây chuyền: công nhân mất việc → sức mua giảm → doanh nghiệp nhỏ kiệt quệ → làn sóng đóng cửa lan rộng → sa thải hàng loạt.
Câu hỏi lớn đang treo lơ lửng trên bầu trời Sài Gòn:
Liệu TP.HCM có thể phục hồi? Hay đây mới chỉ là khởi đầu cho một thời kỳ suy thoái chưa từng có?
Những con phố từng sầm uất, rực rỡ ánh đèn – giờ phủ lên một không khí u ám đến lạnh người.
Thành phố từng được gọi là “thiên đường mua sắm” – giờ đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp những cửa hàng đóng cửa im lìm, những gian hàng trống hoác trong các khu chợ lớn.
Tại chợ Bình Tây – một trong những chợ đầu mối lớn và sầm uất nhất Sài Gòn – hàng loạt sạp bị bỏ hoang. Giá thuê mặt bằng vẫn cao ngất ngưởng, trong khi giá nguyên vật liệu leo thang khiến tiểu thương như “ngồi trên lửa”.
Trên đường Võ Văn Tần, quận 3, chủ một quán bún ngán ngẩm than thở:
“Trước đây, mỗi ngày tôi bán cả trăm tô. Giờ có hôm chưa nổi… hai chục tô. Tiền thuê mặt bằng, tiền điện nước, tiền lương nhân viên – thứ gì cũng tăng đều đều. Mở cửa thì lỗ mà đóng cửa thì chẳng biết lấy gì sống.”
Anh kể, ánh mắt mệt mỏi, cả tuần mở quán 7 ngày mà khách lèo tèo. Có hôm, từ 4 giờ chiều đến 7 giờ tối, không một ai bước vào. Đồ ăn nấu sẵn ê hề, nhìn mà xót ruột.
Không chỉ các quán ăn lao đao, tiểu thương trong chợ cũng lâm vào cảnh khốn đốn.
Một tiểu thương bán quần áo tại chợ Bình Tây bức xúc:
“Tiền thuê sạp mỗi tháng 6 triệu đồng, mà cả ngày có khi bán chưa nổi 500.000 đồng. Trước kia, khách hỏi là mua – giờ thì họ chỉ… hỏi.”
“Khách toàn hỏi rồi bỏ đi. Tháng này còn cầm cự được, nhưng tháng sau thì chưa biết ra sao…”
Đó là lời than thở đầy bất lực của một tiểu thương giữa lòng Sài Gòn đang oằn mình chống chọi với cơn suy thoái kinh tế.
Thị trường bán lẻ lao dốc kéo theo hiệu ứng domino, khiến chợ đầu mối Thủ Đức – nơi từng là điểm trung chuyển nông sản lớn nhất thành phố – rơi vào khủng hoảng.
Nhiều tiểu thương đành xót xa đổ bỏ hàng tấn rau củ vì không ai mua.
Một người bán rau nghẹn ngào: “Mỗi ngày bỏ cả trăm ký rau hỏng mà giá nhập vẫn cao. Trước kia chỉ cần chất hàng lên là hết ngay. Giờ người mua thưa thớt, mà giá cũng chẳng còn cạnh tranh.”
Không chỉ buôn bán truyền thống điêu đứng, ngay cả kinh doanh online – tưởng là “lối thoát” – cũng rơi vào bế tắc.
Một bà mẹ bỉm sữa từng kiếm được 30 triệu đồng mỗi tháng từ việc bán quần áo và mỹ phẩm thiên nhiên online, nay chỉ còn vỏn vẹn 5 triệu.
“Tiền chạy quảng cáo còn đắt hơn tiền lời. Khách vào xem mà không ai mua. Có ngày chẳng chốt nổi một đơn… như thế này chắc tôi cũng phải nghỉ.” – chị nói, giọng chùng xuống.
Thảm cảnh càng nghiêm trọng hơn với những người đang gánh trên vai khoản vay ngân hàng.
Một chủ quán cà phê ở quận Gò Vấp từng vay 300 triệu đồng để đầu tư – giờ đứng bên bờ vực phá sản.
“Mỗi tháng phải trả hơn 10 triệu đồng. Mà quán vắng như chùa bà đanh. Muốn đóng cửa để cắt lỗ mà nợ ngân hàng chưa xong… giờ không biết bán gì để gỡ vốn.” – anh nói trong tuyệt vọng.
Nhưng khủng hoảng đâu chỉ dừng lại ở những cửa hàng đóng cửa.
Khi buôn bán đình trệ, hàng nghìn người mất việc – từ nhân viên phục vụ, shipper, cho đến những người sống nhờ buôn bán nhỏ lẻ.
Tất cả đều bị cuốn vào vòng xoáy suy thoái.
Đây không còn là vấn đề của một ai đó, một ngành nghề nào đó…
Mà là sự đổ vỡ của cả một hệ thống.
Thành phố Hồ Chí Minh – từng là biểu tượng của sự năng động, là đầu tàu kinh tế của cả nước – giờ lại chìm trong bầu không khí ảm đạm. Những con phố dài hun hút, nối nhau bằng hàng loạt cửa tiệm đóng im lìm.
Bao nhiêu hộ kinh doanh còn có thể trụ lại?
Liệu thành phố này còn cơ hội để phục hồi?
Hay đây chính là dấu hiệu của một kỷ nguyên suy thoái mới?
Chi phí sinh hoạt leo thang khiến người dân ngộp thở giữa cơn bão giá.
Thu nhập sụt giảm, việc làm bấp bênh, trong khi mọi chi phí – từ thực phẩm, tiền thuê nhà, điện nước, đến xăng dầu – đều tăng không ngừng.
Với nhiều gia đình, một bữa cơm đủ đầy giờ đã trở thành… một gánh nặng.
Dù nhiều người lao động đã phải chọn rời phố về quê, nhưng giá thuê trọ tại TP.HCM vẫn không hề hạ nhiệt. Báo cáo mới nhất từ một chuyên trang bất động sản cho thấy:
Giá thuê phòng trọ vẫn đang tăng mạnh, với mức thấp nhất khoảng 3 triệu đồng/tháng.
Chỉ thuê được một phòng nhỏ mà đã 3 triệu đồng.
Mức giá thuê này giờ đã trở thành “bình thường mới” tại TP.HCM – ghi nhận tăng từ 10% đến 20% so với đầu năm. Đây là mức tăng cao nhất trong 2 năm qua, và nó đang diễn ra ở hầu hết các quận, đặc biệt là khu vực trung tâm.
Một bạn sinh viên mới ra trường ngán ngẩm:
“Lương 10 triệu, mà phải dành gần một nửa chỉ để trả tiền trọ. Chưa tính điện, nước, ăn uống… thật sự quá sức.”
Câu chuyện chi tiêu mỗi ngày đang trở thành một bài toán ngột ngạt với rất nhiều người.
Một công nhân ở khu công nghiệp Sóng Thần chia sẻ:
“Trước còn dám ăn thịt cá, giờ chỉ dám ăn rau với trứng. Ra chợ mà cứ thở dài… Giá thì leo thang, mà lương không nhúc nhích.”
Một chị nội trợ ở quận Tân Phú thì nói:
“Trước đây, chỉ với 100.000 đồng, tôi có thể chuẩn bị một bữa ăn đầy đủ cho cả nhà. Giờ thì số tiền đó chỉ đủ mua ít rau với miếng đậu hũ. Còn thịt cá thì chẳng dám đụng tới.”
Mỗi lần cầm tiền ra chợ là lòng lại canh cánh lo lắng.
Không chỉ là thực phẩm, giá điện, nước, các chi phí thiết yếu cũng đồng loạt tăng, khiến người lao động phải vật lộn từng ngày để xoay sở.
Một công nhân may mặc ở Bình Dương kể:
“Lương 7 triệu, trả tiền trọ đã mất 2 triệu. Điện nước thêm 500.000 đồng. Chưa kể tiền ăn, tiền đi lại, học phí cho con… Cuối tháng chẳng còn đồng nào. Muốn tiết kiệm cũng không được, vì thứ gì cũng tăng giá.”
Câu chuyện ấy không của riêng ai. Ngay cả sinh viên – những người đang từng ngày cố gắng xây dựng tương lai – cũng rơi vào cảnh chật vật.
Một bạn trẻ đang học tại Đại học Kinh tế than thở:
“Ký túc xá thì kín chỗ, phải ra ngoài thuê trọ hết 3 triệu. Điện nước thêm 1 triệu. Tính ra mỗi tháng chỉ còn vài trăm nghìn để chi tiêu. Đi chơi, mua sắm giờ là điều xa xỉ.”
Chi phí sinh hoạt tăng cao không chỉ bào mòn chất lượng sống, mà còn đẩy nhiều gia đình vào cảnh túng quẫn.
Những khoản nợ ngân hàng, hóa đơn điện nước, học phí cho con – từng thứ nhỏ nhặt – giờ trở thành gánh nặng đè lên vai người lao động.
Một công nhân ở Bình Tân nghẹn ngào chia sẻ:
“Tôi từng vay 50 triệu để chữa bệnh cho con. Mỗi tháng trả lãi gần 3 triệu. Giờ mất việc, tiền ăn còn không có, lấy gì mà trả nợ?”
Mỗi ngày sống trong lo âu, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.
Và câu chuyện ấy không hề hiếm. Một gia đình nhỏ ở Thủ Đức đang đứng trước nguy cơ mất nhà.
Trước kia, họ trả góp ngân hàng 7 triệu mỗi tháng. Giờ lãi suất tăng lên 10 triệu, trong khi thu nhập thì ngày càng teo tóp.
“Tiền đâu mà xoay? Nếu không tìm được cách nào, chắc phải bán nhà mất.” – người chồng thở dài.
Nhưng bán bây giờ thì ai mua?
Những câu hỏi ấy cứ treo lơ lửng, như lưỡi dao kề cận hàng triệu người dân.
Người ta bắt đầu tự hỏi:
“Liệu mình còn chịu đựng được bao lâu nữa? Tình hình này rồi sẽ đi về đâu?”
Nếu thất nghiệp là cơn bão đầu tiên cuốn phăng thu nhập của người lao động,
thì nợ nần chính là con sóng thứ hai, nhấn chìm họ sâu hơn vào tuyệt vọng.
Không còn khả năng trả góp, không đủ sức giữ khoản vay,
nhiều gia đình đối mặt với nguy cơ mất nhà, mất xe… thậm chí mất cả tương lai.
Một công nhân ở Bình Tân từng mang theo hy vọng “an cư” sau nhiều năm làm lụng vất vả.
Anh vay 600 triệu đồng để mua căn hộ chung cư giá rẻ, mong sau 15 năm sẽ có một mái nhà thật sự.
Nhưng chỉ một năm sau, công ty cắt giảm nhân sự. Anh mất việc.
Ngân hàng bắt đầu thúc nợ liên tục. Căn hộ bị phát mãi.
Cả gia đình 4 người giờ chen chúc trong một phòng trọ nhỏ hẹp, ẩm thấp.
Bi kịch ấy không phải cá biệt.
Một gia đình khác ở Thủ Đức, khi không còn đủ tiền trả ngân hàng, đã buộc phải vay tín dụng đen.
Vay 100 triệu, chỉ sau 6 tháng đã thành 300 triệu vì lãi mẹ đẻ lãi con.
Ngày nào cũng có người gọi đe dọa, dọa phá nhà, dọa hành hung.
“Chúng tôi đâu muốn quỵt nợ, nhưng thật sự hết đường rồi. Mỗi ngày sống trong sợ hãi, không biết khi nào họ tới.”
Người vợ giơm nước mắt kể lại.
Không chỉ công nhân, nhiều tiểu thương cũng lâm vào vòng xoáy tương tự.
Một người bán giày dép trên đường Nguyễn Trãi than thở:
“Giảm giá 50% mà vẫn không ai mua. Mở cửa là lỗ. Mặt bằng thì vẫn phải trả đều.”
Cuối cùng chị vay ngân hàng 500 triệu để xoay vốn. Nhưng giờ, vốn cũng cạn.
Cách duy nhất là đóng cửa, tìm cách trả nợ – mà chẳng biết đào đâu ra tiền.
Vòng xoáy nợ nần không chỉ cuốn đi tài sản,
mà còn bóp nghẹt cả tương lai của những đứa trẻ vô tội.
Một bé gái 10 tuổi ở Gò Vấp đã bật khóc khi nghe ba mẹ nói:
“Con có thể phải nghỉ học một thời gian…”
“Con không muốn nghỉ học… nhưng cũng không muốn thấy ba mẹ khóc mỗi đêm.”
Câu nói nhỏ xíu ấy từ một đứa trẻ 10 tuổi khiến bất kỳ ai nghe cũng chạnh lòng.
Khi cha mẹ kiệt quệ tài chính, con cái cũng gánh chịu hệ lụy.
Bữa ăn bị cắt xén, tương lai học hành bị đe dọa – và nỗi sợ cứ lặng lẽ lớn dần trong đôi mắt non nớt.
Nhưng hệ quả của cuộc khủng hoảng này không chỉ dừng lại ở từng hộ gia đình.
Khi hàng loạt người mất khả năng chi trả, ngân hàng bắt đầu xiết nợ mạnh tay, bất động sản bị phát mãi ồ ạt, và giá nhà đất lao dốc, một hiệu ứng domino lan rộng khắp nền kinh tế.
Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn cả không phải là bất động sản đóng băng, cũng không chỉ là tín dụng bị siết chặt.
Đó là sự sụp đổ của niềm tin vào một tương lai ổn định.
Bao nhiêu gia đình còn có thể trụ lại?
Khi những căn nhà bị xiết nợ ngày một nhiều, những giấc mơ về một cuộc sống bình yên, đủ đầy… đang dần tan biến.
Cơn bão khủng hoảng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Và đây không còn là một biến động nhất thời, mà là dấu hiệu rõ ràng của một cuộc khủng hoảng sâu rộng, với tác động kéo dài chưa biết đến khi nào mới kết thúc.
-
Thất nghiệp vẫn chưa chạm đáy.
-
Giá cả chưa ổn định.
-
Nợ nần chưa giảm.
Tất cả đang tiếp tục leo thang.
Và nếu không có giải pháp kịp thời, tình hình trong những tháng tới có thể còn tồi tệ hơn.
Một làn sóng thất nghiệp mới đang âm thầm hình thành.
Nhiều công ty đã bắt đầu cắt giảm nhân sự theo lộ trình, để chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo của suy thoái.
Tại Bình Dương, một công ty may mặc vừa thông báo sẽ cắt thêm 1.500 công nhân, do đơn hàng xuất khẩu sụt giảm nghiêm trọng.
Một kỹ sư xây dựng ở TP.HCM chia sẻ:
“Sau 3 tháng thất nghiệp, tôi đã gửi hồ sơ khắp nơi nhưng không ai nhận. Công ty nào cũng cắt giảm, chẳng nơi nào tuyển dụng. Không còn tiền thuê nhà, tôi đành thu xếp về quê làm ruộng.”
Ngành bán lẻ cũng đang ngắc ngoải.
Hàng loạt cửa hàng tiếp tục đóng cửa. Các trung tâm thương mại trở nên lạnh lẽo, vắng khách.
Một chủ tiệm tạp hóa ở Bình Tân chua chát:
“Mỗi ngày bán chưa tới 500.000 đồng, trong khi tiền thuê mặt bằng là 10 triệu một tháng. Nếu không cải thiện trong 2 tháng tới, tôi buộc phải đóng cửa.”
Trong cuộc sống hiện tại, áp lực kinh tế đang dồn nén lên tâm lý của hàng triệu người.
Một công nhân tâm sự:
“Mỗi sáng thức dậy là một ngày bất an. Không biết hôm nay có bị cho nghỉ việc không, không biết làm sao nuôi con, trả nợ.”
Đây đã là đáy của suy thoái?
Hay chúng ta chỉ mới bước vào giai đoạn đầu của một cuộc khủng hoảng lớn hơn?
Biến phức tạp và suy thoái… chỉ mới bắt đầu.
Và đáng sợ thay, năm tới – thậm chí – có thể còn tồi tệ hơn cả năm nay.
Thực tế đầu tiên mà ai cũng cần chấp nhận:
Thời kỳ “dễ kiếm tiền” đã qua.
Những khoản đầu tư “dễ sinh lời” – giờ chỉ còn là ký ức.
Thực tế thứ hai:
Giữ tiền mặt trở thành ưu tiên hàng đầu.
Mỗi đồng kiếm được là một giọt mồ hôi, nên cần được trân trọng và chi tiêu cực kỳ cẩn trọng.
Trước đây, bạn chỉ cần nỗ lực 1 giờ là đã có thể kiếm ra tiền.
Còn nay, phải cố gấp 10 lần… mà chưa chắc đạt được kết quả tương tự.
10 đồng đầu tư, ngày trước có thể lời 3.
Giờ, giữ nổi 1 đồng thôi cũng đã là may mắn.
Khắp nơi, mọi ngành nghề đều lao đao.
-
Nhà máy không có đơn hàng.
-
Cửa hàng vắng khách.
-
Công ty ồ ạt cắt giảm nhân sự.
-
Sinh viên tốt nghiệp cũng không tìm được việc làm.
Phần lớn doanh nghiệp rơi vào tình trạng nguy kịch.
Càng cố cứu vãn, càng thêm nợ.
Càng chi tiêu, càng thua lỗ.
Ngay cả các công ty lớn – những tưởng sẽ vững vàng –
cũng đang oằn mình gánh chịu chi phí vận hành khổng lồ.
Nhiều người rơi vào cảnh nợ chồng nợ.
Thu nhập giảm, chi phí tăng, sức mua yếu, kinh doanh ảm đạm.
Một vòng luẩn quẩn kéo dài, khiến xã hội tràn ngập sự bất an.
Người giàu lo mất tiền, mất giấc ngủ.
Người nghèo không có thu nhập, cũng trằn trọc cả đêm.
Ai cũng hoang mang, ai cũng xoay sở trong lo lắng.
Một xã hội đang tìm cách thích nghi:
-
Thầy giáo mở lớp dạy thêm.
-
Ca sĩ, diễn viên chuyển sang kinh doanh.
-
Chủ doanh nghiệp liều lĩnh đầu tư trong rủi ro.
-
Nông dân livestream bán hàng.
-
Sinh viên tìm mọi cách để kiếm thêm thu nhập.
Giữa lúc hỗn loạn ấy, tệ nạn lừa đảo mọc lên như nấm sau mưa.
Và câu hỏi quan trọng nhất là:
Bạn đã chuẩn bị gì để đối mặt với thời kỳ khó khăn này?
Trong một thế giới đang dần mất đi sự ổn định,
hành động ngay hôm nay là điều sống còn.
Khi cơn bão khủng hoảng vẫn còn âm ỉ,
liệu bạn đã đủ sẵn sàng để không bị cuốn trôi?
🎬 Nếu bạn đã xem đến đây, hãy để lại bình luận: “Tôi đã xem đến hết”, để chúng tôi biết bạn là người không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Đừng ngần ngại chia sẻ suy nghĩ của bạn về chủ đề này ở phần bình luận. Hãy ủng hộ kênh Doanh Nhân Thành Công bằng cách nhấn nút like, đăng ký kênh và bật chuông thông báo.
Mỗi góp ý của bạn sẽ là động lực để chúng tôi tiếp tục cải thiện,
mang đến những nội dung chạm tới trái tim và thực tế cuộc sống trong các video tiếp theo.
✨ Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi.
Hẹn gặp lại bạn ở những nội dung sắp tới!