Thảm họa bất động sản Trung – Nhật: Việt Nam có đang đi theo vết xe đổ?
Thảm họa bất động sản Trung – Nhật: Việt Nam có đang đi theo vết xe đổ?
BONG BÓNG BẤT ĐỘNG SẢN – BI KỊCH LẶP LẠI CỦA MỘT THẾ HỆ
Thế hệ trẻ Nhật Bản. Rồi đến Trung Quốc. Họ đã từng bị cuốn vào những cơn sốt đất như bị nuốt chửng – mất nhà, mất tiền, và cuối cùng là mất luôn cả khát vọng sống.
Khi giá nhà vượt xa thu nhập, nhiều người trẻ đã buộc phải chọn cách sống rút lui. Sống kiểu 30 – tức là sống tối giản với 30.000 yên mỗi tháng. Rồi là 40 – không yêu đương, không kết hôn, không con cái. Và cuối cùng, là “nằm yên” – một lối sống buông xuôi, từ bỏ mọi cuộc đua.
Bất động sản từng là biểu tượng cho sự phồn vinh. Thế nhưng, hóa ra nó cũng có thể trở thành một cái bẫy ngọt ngào, âm thầm bóp nghẹt tương lai của cả một dân tộc.
Và giờ – đến lượt Việt Nam?
Chính phủ đang chuẩn bị bơm ra thị trường 2,5 triệu tỷ đồng. Một lượng tiền khổng lồ, với kỳ vọng sẽ tạo cú hích tăng trưởng. Nhưng câu hỏi lớn là: tiền sẽ chảy về đâu?
Nếu không kiểm soát tốt, liệu chúng ta có đang gieo mầm cho một quả bong bóng mới? Và liệu chỉ vài năm nữa thôi, chính người trẻ Việt Nam – thế hệ đang mang trên vai khát vọng – lại là người phải trả giá?
Liệu chúng ta có đang lặp lại một bi kịch đã được viết sẵn?
Chào mừng bạn đến với Doanh Nhân Thành Công

NHỮNG GIẤC MỘNG NGỌT NGÀO MANG TÊN ĐẤT ĐAI
Cơn sốt bất động sản từng hủy hoại cả một thế hệ trẻ Trung Quốc, Nhật Bản.
Những cơn sốt đất luôn được bao phủ bởi ánh hào quang của sự giàu có – rằng giá nhà sẽ mãi mãi đi lên, như tên lửa vậy. Nhưng điều người ta không chịu nhìn thẳng vào, là chính những cơn sốt ấy đang âm thầm đánh cắp tương lai. Nó làm rạn nứt các mối quan hệ, bóp nghẹt đời sống tinh thần, và kéo cả xã hội trượt dốc – âm thầm, nhưng dữ dội.
Nhật Bản và Trung Quốc – hai nền kinh tế từng khiến cả thế giới nể phục. Nhưng rồi chính họ đã tự làm mình suy kiệt bởi thứ gọi là “giấc mộng bất động sản”. Nghe thì hấp dẫn, như một lời mời gọi phủ đường. Nhưng càng ngọt thì càng dễ nuốt trọn niềm tin.
NHẬT BẢN: CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU TỪ TIỀN VÀ NIỀM TIN
Những năm 70–80 của thế kỷ trước, Nhật Bản là hình mẫu khiến cả phương Tây phải kinh ngạc. Công nghiệp hóa thần tốc, thu nhập tăng đều, công nghệ vươn tầm thế giới. Người dân sống trong kỷ nguyên Hoàng Kim.
Và rồi khi trong tay có quá nhiều tiền, người ta bắt đầu hỏi nhau: đầu tư vào đâu để sinh lời nhanh nhất?
Câu trả lời được truyền tai nhau như chân lý: đất.
Người ta tin rằng đất là tài sản an toàn nhất. Đất sẽ không bao giờ rớt giá. Và thế là, đất đai trở thành món hàng hóa được săn lùng, trao đổi – chẳng khác nào Bitcoin thời nay.
Nhà nhà đầu tư đất. Người người đầu tư đất. Công ty đầu tư đất. Ngân hàng sẵn sàng cho vay tiền để mua đất. Còn chính phủ – không những không ngăn cản, mà còn khuyến khích.
Câu chuyện ấy, bạn thấy quen chứ?
Có thể bạn đang sống trong chính những ngày đầu của một kịch bản như vậy – tại Việt Nam.
Nếu bạn thấy nội dung này chạm tới điều gì đó trong bạn – thì đừng quên chia sẻ, vì biết đâu một ai đó cũng đang cần một góc nhìn như thế.
Đây là Doanh Nhân Thành Công , Nơi chúng ta cùng nhau nhìn thẳng vào sự thật.
BI KỊCH ĐƯỢC VIẾT LẠI – TỪ NHẬT BẢN ĐẾN TRUNG QUỐC
Và rồi giá đất cứ thế tăng vù vù – như thể không có điểm dừng.
Một mảnh đất bình thường ở Tokyo có thể tăng giá gấp 5, thậm chí 10 lần chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Có thời điểm, người Nhật còn tự tin tuyên bố rằng: Tổng giá trị đất đai xung quanh Hoàng cung Tokyo còn lớn hơn cả bang California – bang giàu nhất nước Mỹ.
Nghe thì hoành tráng thật. Nhưng khi đất không còn là nơi để sống, mà chỉ là công cụ để găm giữ tài sản, thì bong bóng bắt đầu phình to – cho đến khi nó vỡ tung.
Và rồi, nó vỡ thật.
Đầu những năm 1990, Nhật Bản bước vào thời kỳ đen tối.
Bong bóng bất động sản nổ tung. Ngân hàng vỡ nợ. Doanh nghiệp phá sản hàng loạt. Cả nền kinh tế rơi vào trạng thái trì trệ kéo dài suốt hơn hai thập kỷ.
Nhưng đau đớn nhất – chính là thế hệ trẻ.
Họ là những người sinh ra sau thời kỳ Hoàng Kim, và giờ phải gánh toàn bộ hậu quả – dù không hề gây ra nó. Họ lớn lên trong một xã hội nơi giá nhà cao chót vót, lương thì thấp, công việc thì bấp bênh, và niềm tin vào tương lai bị rút cạn từng ngày.
Một căn hộ vỏn vẹn 50m² ở Tokyo khi ấy có thể ngốn tới 35 năm thu nhập, trong trường hợp sống cực kỳ, cực kỳ tiết kiệm.
Thế nên, họ không mua nhà nữa. Và cũng chẳng còn nghĩ đến chuyện kết hôn, hay sinh con. Bởi vì, khi chính bản thân còn lo chưa xong, thì làm sao gánh thêm được người khác?
Từ đó, một khái niệm mới xuất hiện trong xã hội Nhật: thế hệ 30 – không nhà, không tiền, không con.
Họ sống co cụm trong những căn phòng chật chội, làm những công việc tạm bợ, và ngày càng trở nên cô lập hơn với xã hội.
Xã hội Nhật Bản bắt đầu chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ – đến mức kỳ quái: Những người trẻ không bước ra khỏi nhà trong suốt nhiều năm trời. Họ được gọi là hikikomori – những người tự cách ly khỏi xã hội vì không chịu nổi áp lực cạnh tranh, vì quá mệt mỏi với cuộc sống.
Một đất nước từng sôi động và đầy khát vọng, bỗng chốc trở thành xã hội có dân số già nhanh nhất thế giới. Vì người trẻ không muốn sinh con, và người già thì ngày càng nhiều.
Tỷ lệ sinh giảm kỷ lục. Dân số sụt giảm liên tục qua từng năm. Một xã hội như thể đang bước chậm rãi đến hồi kết – trong im lặng.
Và giờ đây, câu chuyện ấy lại tiếp tục – ở Trung Quốc.
Chính những quốc gia từng cười nhạo “giấc mộng đất đai” của Nhật Bản, lại đang tái hiện gần như nguyên bản bi kịch đó – chỉ sau 20 năm.
Từ năm 1990 đến 2010, Trung Quốc tăng trưởng thần tốc. Nhưng rồi thì sao?
KHI GIẤC MỘNG ĐỊA ỐC HÓA CƠN ÁC MỘNG CỦA MỘT THẾ HỆ
Trung Quốc – từ một quốc gia nông nghiệp lạc hậu, đã vươn lên như vũ bão để trở thành cường quốc công nghiệp.
Đô thị mọc lên như nấm sau mưa. Hàng triệu người nông thôn đổ về thành phố, kéo theo nhu cầu nhà ở tăng vọt – một cách hoàn toàn tự nhiên.
Thế nhưng, chính nhu cầu chính đáng đó lại bị biến tướng bởi lòng tham.
Chính quyền địa phương cần bán đất để có ngân sách.
Các doanh nghiệp bất động sản muốn xây nhiều hơn để kiếm lời.
Người dân thì đổ tiền vào đất để giữ giá trị tài sản.
Còn chính quyền trung ương cũng xem bất động sản như cỗ máy kéo GDP.
Ai cũng có lý do. Và tất cả đều tiếp tay.
Cơn sốt đất bắt đầu – âm ỉ nhưng đều đặn. Cho đến khi nó bùng phát dữ dội.
Những ông trùm như Evergrande, Country Garden trở thành biểu tượng cho thời kỳ hoàng kim.
Họ xây hàng triệu căn hộ – bất chấp có ai ở hay không.
Miễn là bán được trên giấy tờ, miễn là thu được tiền trước.
Người dân thì liều lĩnh vay nợ ngân hàng để mua nhà, với niềm tin rằng giá nhà sẽ luôn đi lên.
Nhưng mọi thứ đều có giới hạn.
Rồi đến lúc, người mua cạn tiền. Người vay không trả nổi nợ.
Thành phố thì có nhà… nhưng không có người ở.
Và điều khủng khiếp nhất lại lặp lại: Người trẻ bị đẩy ra khỏi cuộc chơi.
Họ không còn khả năng mua nhà ở chính nơi mình đang sống và làm việc.
Một căn hộ ở Bắc Kinh có giá 6 triệu tệ.
Trong khi thu nhập bình quân chỉ khoảng 100.000 – 150.000 tệ/năm.
Tức là… phải làm gần 50 năm mới đủ tiền mua nhà – chưa kể ăn uống, sinh hoạt, cưới hỏi, nuôi con.
Và khi cuộc sống trở nên quá nặng nề, người trẻ rút lui.
Họ rút khỏi cuộc đua vật chất.
Họ rút khỏi tình yêu.
Rút khỏi hôn nhân.
Rút khỏi cả khát vọng lập gia đình.
Và thế là xã hội Trung Quốc lại xuất hiện một thế hệ mới: thế hệ 4-0
Không hẹn hò.
Không kết hôn.
Không sinh con.
Không mua nhà.
Một bộ phận lớn trong số họ thậm chí còn trở thành thế hệ “nằm yên” – không phấn đấu, không tranh giành, không bon chen.
Một lối sống tưởng như tiêu cực, nhưng lại là sự phản kháng rõ ràng với một hệ thống bất công.
Và khi thế hệ nằm yên lan rộng, chính phủ Trung Quốc lại ra sức tuyên truyền về “giấc mộng Trung Hoa”.
Nhưng làm sao có giấc mộng được…
nếu người mơ đã từ chối mơ?
Làm sao quốc gia có thể hưng thịnh…
nếu thế hệ trẻ – trụ cột tương lai – đã không còn muốn gánh vác gì nữa?
Giống như Nhật Bản trước đó, hệ lụy kéo theo không chỉ là tỷ lệ sinh giảm, mà còn là mất cân bằng giới.
Văn hóa trọng nam khiến Trung Quốc thừa hàng chục triệu nam giới – không thể tìm được vợ.
Kết quả là một xã hội bất ổn, đầy mâu thuẫn ngầm.
Và có lẽ, đã đến lúc chúng ta phải thừa nhận một điều:
Bất động sản – không còn là giấc mộng.
Nó đang trở thành cái bóng siết chặt lấy tương lai.
KHI ĐẤT KHÔNG CÒN LÀ NƠI AN CƯ MÀ CHỈ LÀ CÔNG CỤ LÀM GIÀU CHO NGƯỜI ĐI TRƯỚC
Bất động sản – tưởng là một chiến lược làm giàu.
Nhưng thực chất, ở nhiều nơi, nó đã trở thành cuộc chơi bắt buộc mà thế hệ sau phải tham gia… chỉ để làm giàu cho thế hệ trước.
Khi một xã hội bắt đầu biến đất đai – thứ đáng ra là nơi để con người an cư lạc nghiệp – thành công cụ tích trữ tài sản, thì chính nó đã tự tay cắt đứt sợi dây gắn kết giữa con người và tương lai.
Và khi người trẻ không còn mơ mộng, không còn yêu thương, không còn muốn sinh con nữa…
Thì mọi “giấc mơ dân tộc”, dù có hô hào đẹp đến mấy, cũng chỉ là khẩu hiệu treo giữa trời.
LIỆU VIỆT NAM CÓ ĐI VÀO VẾT XE ĐỔ CỦA NHẬT VÀ TRUNG?
Việt Nam đang chuẩn bị bước vào một cuộc bơm tiền lịch sử.
Chính phủ đặt kế hoạch tăng trưởng tín dụng lên đến 16% trong năm nay, tương đương gần 2,5 triệu tỷ đồng sẽ được bơm ra nền kinh tế.
Một con số khổng lồ – đủ sức khuấy động mọi ngóc ngách:
từ sản xuất, dịch vụ, chứng khoán cho đến bất động sản và hạ tầng.
Không giấu tham vọng, Chính phủ đặt mục tiêu tăng trưởng GDP hơn 8% trong năm nay, và hướng tới bùng nổ 2 chữ số vào giai đoạn 2026–2030.
Thế nhưng, vấn đề không nằm ở việc bơm tiền có đủ mạnh hay không.
Mà là ở chỗ:
💸 Tiền sẽ chảy vào đâu?
💸 Nó chảy theo cách nào?
💸 Và liệu có thật sự tạo ra cải cách cho nền kinh tế hay không?
TIỀN KHÔNG TỰ MẤT – NHƯNG CÓ THỂ ĐI LẠC HƯỚNG
Lịch sử đã cho thấy quá nhiều bài học:
Khi dòng tiền được bơm ra mà không kiểm soát kỹ, nó sẽ không chọn nơi cần thiết nhất mà sẽ chạy tới nơi lợi nhuận cao nhất, dễ dàng nhất.
Và rất tiếc – sản xuất, đổi mới công nghệ hay công nghiệp không phải những nơi như vậy.
Thị trường bất động sản và chứng khoán – với lợi nhuận kỳ vọng cao hơn, nhanh hơn, ít rủi ro hơn trong ngắn hạn – mới là những thỏi nam châm hút vốn mạnh nhất.
Và nếu tiền tiếp tục bị hút về đây thay vì chảy tới tay những doanh nghiệp thực sự tạo ra giá trị, thì có lẽ… chúng ta lại đang gieo mầm cho một quả bong bóng mới.
CHÚNG TA ĐÃ TỪNG BƠM RỒI – VÀ CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?
Chỉ cần nhìn lại vài năm trước, khi đại dịch Covid-19 khiến nền kinh tế lao đao –
Chính phủ cũng đã bơm hàng trăm ngàn tỷ vào thị trường, thông qua:
-
Các gói hỗ trợ,
-
Gia hạn nợ,
-
Hạ lãi suất,
-
Bơm thanh khoản cho hệ thống ngân hàng.
Và đúng là chúng ta đã đạt được nhiều thành tựu nhất định.
Lãi suất giảm.
Doanh nghiệp lớn giữ được dòng tiền.
Công nhân có việc làm.
Đầu tư công – nhất là các dự án hạ tầng – tăng tốc, tạo thêm hàng trăm ngàn việc làm.
Nhờ đó, GDP Việt Nam năm 2023 tăng 5,05% – một trong những mức cao nhất khu vực trong bối cảnh kinh tế toàn cầu đầy biến động.
NHƯNG… BẤT ĐỘNG SẢN VẪN HÚT TIỀN MẠNH NHẤT
Dù vậy, theo Tổng cục Thống kê, riêng trong năm 2022, ngay sau đại dịch:
💥 Tỷ trọng tín dụng đổ vào bất động sản đã chiếm hơn 21% tổng dư nợ toàn nền kinh tế.
Thậm chí, cao hơn mức bình quân của cả khu vực ASEAN.
Trong khi đó, doanh nghiệp nhỏ và vừa – những người trực tiếp tạo ra giá trị, việc làm, đổi mới – lại gặp muôn vàn khó khăn khi tiếp cận dòng vốn.
Vậy nên, câu hỏi lớn nhất không phải là có nên bơm tiền hay không.
Mà là:
Liệu chúng ta có dám đảm bảo rằng tiền được bơm ra sẽ chảy vào đúng nơi cần thiết nhất – chứ không phải chảy vào những “giấc mơ bất động sản” đã từng nuốt chửng cả một thế hệ?
Bởi vì một khi dòng tiền đi lạc hướng, những gì còn lại có thể chỉ là vết xe đổ mà Nhật Bản và Trung Quốc đã từng để lại.
BƠM TIỀN MÀ KHÔNG ĐIỀU HƯỚNG – CHÚNG TA CÓ ĐANG GIEO MẦM CHO MỘT TƯƠNG LAI LỆCH LẠC?
Doanh nghiệp nhỏ và vừa – chiếm hơn 97% tổng số doanh nghiệp tại Việt Nam –
Thế nhưng lại đang khó tiếp cận vốn hơn bao giờ hết.
Báo cáo của VCCI năm 2023 cho thấy:
🔻 Chỉ khoảng 31% doanh nghiệp nhỏ tiếp cận được vốn ngân hàng.
🔻 Hơn 50% doanh nghiệp phản ánh lãi suất vẫn cao hoặc không đáp ứng được điều kiện vay.
Nói cách khác, dòng vốn không chảy vào nơi cần, mà vẫn đang lặng lẽ đổ về những chỗ dễ sinh lời – nhanh và ngắn hạn nhất.
BẤT ĐỘNG SẢN – THỎI NAM CHÂM HÚT VỐN
Và nơi hút mạnh nhất – không đâu khác – chính là bất động sản.
Khi quá nhiều vốn đổ dồn vào đất, hệ quả đầu tiên là những cơn sốt đất lan rộng như dịch bệnh.
Từ Bắc vào Nam, hàng loạt địa phương từng yên ả bỗng dậy sóng:
-
Bắc Giang, Quảng Trị, Bảo Lộc, Hòa Lạc, Thủ Đức…
-
Giá đất tăng gấp 2-3 lần chỉ trong vài tháng, nhờ… tin đồn quy hoạch.
Người dân từ chỗ làm ăn buôn bán, quay sang săn đất, đầu cơ, thậm chí vay ngân hàng tới mức “đứt sống” chỉ để… giữ chỗ trong “giấc mơ đất đai”.
Đất – thứ lẽ ra là nơi để sống –
đang bị biến thành một loại hàng hóa tài chính.
Giá đất bị đẩy lên vượt xa giá trị sử dụng thực tế, và hệ quả là:
Người trẻ – thậm chí ở cả vùng quê – cũng không thể mua nổi một mái nhà.
GIẤC MƠ AN CƯ CÀNG NGÀY CÀNG XA
Tính đến cuối năm 2023, báo cáo cho thấy:
🏠 Giá nhà tại TP.HCM cao gấp 20 lần thu nhập trung bình hàng năm của một người trẻ.
Một con số quá chênh lệch, cho thấy giấc mơ an cư đang rời xa tầm tay thế hệ mới.
Trong khi đó, ở các khu đô thị mới – hàng ngàn căn hộ vẫn bỏ trống.
Còn người lao động thì chen chúc trong những phòng trọ chật hẹp, không thể tiếp cận nổi nhà ở xã hội.
BƠM TIỀN – NHƯNG ĐỒNG TIỀN CÓ THỰC SỰ MANG LẠI GIÁ TRỊ?
Chỉ số ICOR – tức là để có 1 đồng GDP thì cần đầu tư bao nhiêu đồng vốn –
Hiện nay ở Việt Nam đã lên tới 5,72, cao hơn mức 4,5–5,0 được xem là bền vững.
Nghĩa là chúng ta đang phải bỏ ra nhiều tiền hơn, nhưng hiệu quả tăng trưởng lại kém đi.
Tại sao?
Bởi vì vốn không được sử dụng hiệu quả.
Nó bị rót vào đầu cơ tài sản, mua đi bán lại, các trào lưu đầu tư dễ dãi – thay vì vào sản xuất thực, công nghệ, hay cải cách đổi mới.
TÁC ĐỘNG KHÔNG CHỈ VỀ KINH TẾ – MÀ CÒN LÀ KHỦNG HOẢNG XÃ HỘI
Sự lệch lạc của thị trường vốn không chỉ tạo ra bong bóng tài sản.
Nó còn để lại những hệ quả xã hội nhức nhối, dần dần hiện rõ.
Tỷ lệ sinh ở các đô thị lớn sụt giảm nghiêm trọng.
Đặc biệt là tại TP.HCM và Hà Nội, nơi mà chi phí sống, giá nhà tăng cao đến mức nhiều người trẻ chọn cách không lập gia đình, không sinh con.
Theo Tổng cục Thống kê,
📉 Tỷ suất sinh tại TP.HCM năm 2023 chỉ còn 1,32 con/phụ nữ – thấp nhất cả nước.
Thậm chí thấp hơn cả mức cảnh báo đỏ 1,5 mà Liên Hợp Quốc từng đưa ra.
Đây không còn là câu chuyện cá nhân của từng người nữa.
Mà là một tín hiệu cấu trúc của xã hội đang mất cân bằng.
Người trẻ không còn mặn mà yêu đương, kết hôn, sinh con.
Bởi vì họ không thấy lối ra. Không tiếp cận được tài sản. Không còn kỳ vọng vào một tương lai khá hơn.
TĂNG TRƯỞNG GDP LÀ CHƯA ĐỦ – CHẤT LƯỢNG TĂNG TRƯỞNG MỚI LÀ MỤC TIÊU
Và nếu cú bơm 2,5 triệu tỷ đồng sắp tới không được gắn với cơ chế kiểm soát dòng vốn,
không đặt hàng rào định hướng để dòng tiền chảy đúng vào sản xuất, vào đổi mới, vào con người,
thì chúng ta có nguy cơ tái diễn vòng xoáy cũ:
-
Tăng trưởng GDP trên giấy
-
Bong bóng đất phình to
-
Chứng khoán tăng ảo
-
Nhưng… niềm tin của người trẻ thì xẹp xuống.
Bởi tăng trưởng mà không đi kèm chất lượng, thì không thể bền vững.
Và một quốc gia không thể thịnh vượng nếu thế hệ trẻ không còn muốn đồng hành cùng nó.
NĂM BẢN LỀ – NƠI QUYẾT ĐỊNH HÌNH HÀI TƯƠNG LAI
Tăng trưởng đã giảm.
Sự mất cân đối trong xã hội thì vẫn âm thầm tích tụ,
và nếu không được giải quyết, nó có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Biết rõ những khó khăn ấy, Thủ tướng Phạm Minh Chính đã thẳng thắn thừa nhận:
Năm 2025 sẽ là năm bản lề.
Một năm nơi toàn bộ hệ thống chính trị phải căng mình với những nhiệm vụ
– vừa cấp bách, vừa mang tính sống còn:
-
Không chỉ thúc đẩy tăng trưởng ngắn hạn.
-
Mà còn phải đặt nền móng lâu dài cho Đại hội Đảng lần thứ 14.
-
Cho công cuộc tái cơ cấu nhà nước,
-
Và cho việc hoạch định một chiến lược quốc gia thế hệ mới.
NHỮNG NGƯỜI MỞ ĐƯỜNG CHO MỘT KỶ NGUYÊN MỚI
Vừa giữ ổn định vĩ mô, vừa kiềm chế lạm phát –
Chính phủ còn phải đóng vai trò là những người mở đường cho kỷ nguyên chuyển đổi số toàn diện.
Để làm được điều đó, loạt hành động đã được triển khai:
-
Ngân hàng Nhà nước được yêu cầu giảm lãi suất cho vay.
-
Dọn dẹp hệ thống yếu kém.
-
Tăng cường vai trò của chính sách an sinh xã hội.
Không chỉ hỗ trợ, mà còn phải thấu hiểu người dân và doanh nghiệp trong lúc khốn khó.
Không chỉ giải cứu nền kinh tế, mà còn phải hồi sinh niềm tin của cả một thế hệ đang lạc lõng.
VÀ BÀI TOÁN KHÓ NHẤT: NHÀ Ở
Một điểm đặc biệt được Thủ tướng nhấn mạnh – và cũng là bài toán dai dẳng nhất:
Nhà ở cho người thu nhập thấp.
Ông nói rõ:
👉 Phải có chính sách ưu đãi thực chất và bền vững cho nhà ở xã hội.
👉 Phải tạo điều kiện để người lao động, người trẻ, người nghèo có cơ hội sở hữu một mái ấm đúng nghĩa.
Bởi vì nếu một quốc gia không thể đảm bảo cho người dân quyền được sống tử tế,
thì mọi mục tiêu tăng trưởng, chuyển đổi số hay phát triển bền vững đều chỉ là lời nói suông.
VIỆT NAM ĐANG CHUYỂN MÌNH – DÙ ĐẦY CHÔNG GAI
Rõ ràng, Việt Nam không hề đứng yên.
Chúng ta đang nỗ lực chuyển mình, từng bước – dù chậm, nhưng chắc.
Hành trình phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng:
🌊 Vừa phải chèo chống giữa những làn sóng bất định của kinh tế toàn cầu,
🌱 Vừa phải trồng từng hạt giống hy vọng cho một tương lai dài lâu.
Thế nhưng, chỉ cần chúng ta biết mình cần đi đâu, vì ai mà đi,
thì không một cuộc khủng hoảng nào là không thể vượt qua.