Câu chuyện này là một minh chứng sâu sắc về sự tàn bạo của chiến tranh và những hệ quả khôn lường mà sự thù hận gây ra. Tất cả những sự kiện này đều không phải là ngẫu nhiên, mà là sự kết hợp của nhân duyên, nghiệp báo, và sự dẫn dắt của thiên ma, những yếu tố vô hình mà chúng ta không thể dễ dàng nhìn thấy.
Vua Lưu Ly, trong cơn giận dữ vì sự xỉ nhục mà dòng họ Thích đã gây ra trước đó, đã ra tay tàn sát không thương tiếc. Quân lính đã giết hại hàng triệu sinh mạng, biến thành Ca Tì La Vệ thành một bãi máu. Những người trong dòng họ Thích, thay vì tìm cách thoát khỏi hiểm nguy, lại bị dẫn dắt vào một vòng luẩn quẩn. Họ chạy từ cửa này sang cửa khác mà không thể thoát ra ngoài. Đây chính là “túc duyên” – nhân duyên đã chín muồi, không thể thay đổi, và họ phải nhận lấy quả báo của mình. Dù họ có cố gắng trốn thoát, cũng không thể tránh khỏi số phận bi thảm đã định sẵn.
Một câu chuyện đau lòng khác là vụ thảm sát 500 cô gái dòng họ Thích. Những cô gái này đã bị đưa đến và chịu sự nhục nhã không thể tưởng tượng. Lý do đằng sau sự thảm sát này xuất phát từ sự xỉ nhục mà dòng họ Thích đã phải chịu đựng trước đó, và cũng là do sự căm phẫn của vua Lưu Ly, người muốn trừng phạt tất cả những ai liên quan đến dòng họ Thích. Câu chuyện này phản ánh một chân lý sâu sắc về nghiệp báo: khi con người gieo nhân ác, họ sẽ phải gặt quả báo xấu. Và nghiệp báo này không phải lúc nào cũng đến ngay lập tức, mà có thể chậm rãi đan xen, khiến người ta không thể nhận ra được.
Vụ thảm sát mà vua Lưu Ly gây ra đã làm chấn động cả thế giới. Máu chảy thành sông, xác chết chất đống, và sự đau đớn, mất mát không thể đo đếm được. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là nếu mọi người đều học theo giáo lý của Đức Phật, thực hành từ bi, tình thương và hiểu được nguyên lý của nghiệp báo, thì hẳn sẽ có ít cuộc chiến tranh và thảm sát hơn. Thế giới sẽ trở nên hòa bình và an lạc hơn.
Sau khi tàn sát dòng họ Thích và trở về thành Xá Vệ, vua Lưu Ly tiếp tục hành động tàn ác của mình. Một lần, khi ông đến cung điện, ông nghe thấy tiếng đàn ca vui tươi phát ra từ nơi thái tử Kỳ Đà đang vui chơi với các mỹ nữ. Vua Lưu Ly tức giận và hỏi: “Con có biết ta vừa mới đánh nhau với dòng họ Thích không? Tại sao con không giúp ta?” Thái tử Kỳ Đà đáp lại: “Con biết, nhưng con không thể tham gia vào việc giết hại chúng sinh, vì con không muốn tạo nghiệp ác.”
Lúc ấy, vua Lưu Ly, trong cơn tức giận, rút gươm chém chết thái tử. Đức Phật, với thiên nhãn, đã thấy được rằng thái tử Kỳ Đà sau khi chết đã được sinh lên cõi trời, hưởng phúc báo vì những việc lành đã làm khi còn sống. Còn vua Lưu Ly, vì hành động ác của mình, sẽ phải chịu quả báo khổ đau.
Trong khi đó, 500 cô gái dòng họ Thích đang đau đớn trong hầm sâu, họ đã kêu tên Đức Phật, mong Ngài nhớ đến họ, vì biết rằng Ngài là người có thể cứu độ họ. Nhưng, trong giờ phút ấy, họ không còn gì ngoài sự hối hận và đau đớn, cảm nhận được nghiệp quả mà họ phải gánh chịu.
Lúc đó, Đức Phật, với lòng từ bi, đã nghe thấy tiếng than vãn của các cô gái và quyết định dẫn các thầy tỳ kheo đến thăm thành Ca Tì La Vệ. Khi các cô gái nhìn thấy Đức Phật, họ cảm thấy xấu hổ vì biết rằng chính những hành động của họ trong quá khứ đã dẫn đến những kết quả thảm khốc này.
Đức Phật và các thầy tỳ kheo đi thăm thành, và trong khi đó, vua trời Đế Thích và Samôn Thiên Vương cùng che chở cho Đức Phật, thể hiện sự bảo vệ và tôn kính đối với Ngài.
Câu chuyện này khép lại với một thông điệp sâu sắc về nghiệp báo và nhân duyên. Mọi hành động đều có hậu quả, dù là thiện hay ác. Nếu chúng ta sống trong yêu thương, từ bi, và hành động đúng đắn, quả báo sẽ là hạnh phúc và bình an. Ngược lại, nếu chúng ta để lòng thù hận và ác ý chi phối, thì quả báo sẽ là đau khổ và mất mát. Đức Phật đã dạy rằng, chỉ khi chúng ta thực hành giáo lý của Ngài, sống đúng theo nguyên lý nhân quả, thì thế giới này mới có thể đạt được hòa bình và an lạc.
Câu chuyện này không chỉ là một cuộc hành trình của những số phận bi thương mà còn là một bài học sâu sắc về sự đau khổ của con người, về nghiệp báo, và sự giác ngộ từ những điều khó chịu nhất trong cuộc sống.
Khi Đức Phật nhận thấy sự đau đớn và xấu hổ của 500 cô gái họ Thích trong hầm sâu, Ngài quay sang vua Đế Thích và nói rằng những cô gái này đều cảm thấy hổ thẹn vì những gì đã xảy ra. Vua Đế Thích, hiểu rõ sự tội nghiệp của họ, đã đưa áo trời lên thân thể của các cô gái, che chở và bảo vệ họ. Ngài cũng sai Thiên Vương Samôn làm phép ban phát thức ăn trời, giúp họ thoát khỏi cơn đói khát. Sau đó, Đức Phật thuyết pháp cho 500 cô gái, giúp họ hiểu được những chân lý của cuộc sống.
Ngài dạy rằng tất cả mọi thứ trong cuộc sống này đều vô thường, sinh rồi sẽ diệt, và khổ đau luôn theo đuổi con người vì những ái dục, tham lam, sân hận và ngu si. Chính vì vậy, để thoát khỏi khổ đau, con người cần phải buông bỏ những điều này và giữ tâm thanh tịnh. Ngài dạy rằng khi con người vượt qua những phiền não, họ sẽ thoát khỏi vòng luẩn quẩn của sinh, bệnh, già, chết, và sẽ đạt được sự giải thoát, nơi không còn khổ đau nữa.
Khi các cô gái nghe được những lời dạy của Đức Phật, tâm họ mở rộng, họ hiểu rõ rằng họ phải chịu quả báo vì nghiệp của mình, nhưng cũng có thể được giải thoát nếu họ biết tu hành và sống đúng đắn. Từng người một, họ đều qua đời với tâm thanh tịnh và được sinh lên cõi trời.
Đức Phật sau đó nói về quá khứ của Ngài, rằng vào một thời gian trước, Ngài đã ở vườn Ni Câu Lưu và thuyết pháp cho rất nhiều người, giúp họ đạt được sự giác ngộ. Nhưng giờ đây, sau tất cả những gì đã xảy ra, Ngài nói rằng sẽ không quay lại nơi này nữa, vì nơi này đã không còn ai nghe Phật pháp, và những sự kiện thảm khốc vừa diễn ra đã khiến Ngài quyết định rời đi.
Câu chuyện này cho chúng ta thấy rõ sự tàn ác và đau thương mà vua Lưu Ly đã gây ra, và sự mù quáng của những người không hiểu về Phật pháp. Dù là vua Ba Tư Nặc, là một Phật tử thuần thành, nhưng con của ông, vua Lưu Ly, lại không hiểu được những giá trị nhân văn và từ bi của Phật giáo. Vị vua này bị lòng giận dữ và thù hận che mờ lý trí, nên đã hành động theo bản năng tàn bạo, giết chóc mà không một chút suy nghĩ.
Trong khi đó, thái tử Kỳ Đà, dù là con của vua Lưu Ly, lại là một người Phật tử thuần thành. Khi thấy sự tàn sát mà cha mình gây ra, thái tử không thể tham gia vào những hành động ác độc ấy. Chính vì lòng từ bi và hiểu biết về Phật pháp, thái tử đã từ chối giúp đỡ cha mình trong việc giết hại chúng sinh. Thái tử nói: “Con không thể giết hại chúng sinh, vì con không thể gây nghiệp ác.” Nhưng vua Lưu Ly, trong cơn giận dữ, đã rút gươm và giết luôn con trai mình, không cần suy nghĩ. Đây là một hành động hết sức đáng tiếc, và chỉ khi nhìn lại, vua Lưu Ly mới nhận ra sự sai lầm và bi kịch mà mình đã gây ra.
Một điểm nữa cần được nhắc đến là sự thảm sát các cô gái họ Thích. Những cô gái này không chỉ phải chịu đau đớn thể xác mà còn bị sỉ nhục đến mức bị lột hết quần áo và chặt tay, chặt chân. Họ bị ném vào hầm sâu, chịu đựng những vết thương và cơn đói khát. Chính lúc này, Đức Phật và các thầy tỳ kheo đã đến, đem lại sự an ủi và cứu độ cho những người phụ nữ này. Ngài dạy cho họ về những khổ đau của cuộc đời, và làm sáng tỏ những chân lý về sinh, bệnh, già, chết, và cách để thoát khỏi những khổ đau đó.
Trong bài thuyết pháp của mình, Đức Phật giảng giải về “Năm ấm”, hay còn gọi là “Năm uẩn”, gồm sắc (thân thể), thụ (cảm giác), tưởng (tưởng tượng), hành (hành động) và thức (tâm trí). Đức Phật dạy rằng, vì con người chịu sự chi phối của những uẩn này, nên họ phải chịu đựng khổ đau. Nhưng nếu con người có thể vượt qua được những điều này, họ sẽ không còn phải tái sinh, bệnh tật, già nua hay chết chóc. Đây chính là con đường dẫn đến sự giải thoát, nơi mà không còn sự khổ đau nào tồn tại.
Đức Phật cũng chỉ rõ rằng tất cả chúng sinh đều có thể vượt qua khổ đau, chỉ cần họ chịu nhìn nhận lại bản thân, từ bỏ ái dục và phiền não, và sống theo con đường đạo. Khi con người buông bỏ những điều vô thường, họ sẽ tìm được sự an lạc và giác ngộ.
Câu chuyện này không chỉ là một lời cảnh tỉnh về những hành động ác độc, mà còn là một thông điệp mạnh mẽ về sự quan trọng của việc thực hành giáo lý của Đức Phật trong cuộc sống hàng ngày. Khi con người biết sống với lòng từ bi, yêu thương và hiểu rõ về nghiệp báo, họ sẽ không còn tạo ra khổ đau cho chính mình và cho người khác.
Câu chuyện này mang đến cho chúng ta những bài học sâu sắc về nghiệp báo, sự khổ đau của con người, và sự quan trọng của việc tu hành để vượt qua những thử thách trong cuộc sống.
Đức Phật dạy rằng con người chịu khổ đau, phiền não vì năm ấm. Năm ấm là năm yếu tố cấu thành con người, bao gồm sắc (thân thể), thụ (cảm giác), tưởng (tưởng tượng), hành (hành động), và thức (nhận thức). Trong đó, sắc liên quan đến thân thể, được cấu thành từ bốn yếu tố đất, nước, gió, và lửa. Thụ là cảm giác do sự tiếp xúc giữa sáu căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý) với sáu trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, và pháp). Tưởng là những tưởng tượng và ký ức mà chúng ta tạo ra khi tiếp xúc với thế giới xung quanh. Hành là các hành động có tác ý, có ý muốn, và thức là sự nhận biết và phân biệt khi sáu căn tiếp xúc với sáu trần.
Khi con người không biết điều hòa năm ấm này, họ sẽ phải chịu đựng khổ đau. Ví dụ, thiếu chất đất trong cơ thể sẽ gây bệnh loãng xương, thiếu chất lửa sẽ khiến cơ thể lạnh, và thiếu chất nước sẽ làm cơ thể mất cân bằng, dẫn đến đau đớn và bệnh tật. Cũng như vậy, khi thụ, tưởng, hành, thức không được điều hòa, chúng ta sẽ rơi vào khổ đau. Những cảm giác yêu, ghét, tham lam, sân hận mà chúng ta trải qua khi tiếp xúc với thế giới xung quanh đều là nguyên nhân gây ra khổ đau.
Đức Phật nói rằng, tất cả chúng sinh đều chịu khổ đau, và khổ đau đến từ những ái dục, tham lam, sân hận, và ngu si. Chính vì vậy, nếu chúng ta muốn thoát khỏi khổ đau, chúng ta phải buông bỏ những cảm xúc tiêu cực này và sống với một tâm hồn thanh tịnh.
Tiếp theo, trong đoạn kinh này, chúng ta thấy nghiệp báo rõ ràng qua câu chuyện của vua Lưu Ly. Sau khi Đức Phật thuyết pháp và nói rằng vua Lưu Ly và quân lính của ông sẽ chết trong vòng 7 ngày, vua Lưu Ly rất lo sợ. Ông yêu cầu các quan lại của mình chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, phòng tránh các hiểm họa có thể xảy ra, dù không có dấu hiệu nào cho thấy có giặc, lửa, hay tai biến.
Tuy nhiên, vào ngày thứ bảy, khi vua Lưu Ly và quân lính vui chơi bên bờ sông Achilla, bất ngờ một cơn mưa lớn kèm theo gió mạnh và sấm xét ập đến. Mọi người trong đoàn của vua Lưu Ly đều bị cuốn đi và chết trong trận bão này. Đức Phật dùng thiên nhãn nhìn thấy tất cả và cho biết rằng họ đã bị đọa xuống địa ngục A-tì, nơi không có sự cứu rỗi.
Lúc này, các tỷ kheo hỏi Đức Phật rằng vua Lưu Ly sẽ sinh về đâu sau khi chết, và Đức Phật trả lời rằng ông ta sẽ sinh vào địa ngục A-tì. Các tỷ kheo lại thắc mắc về nguyên nhân khiến những người họ Thích phải chịu khổ nạn như vậy. Đức Phật giải thích rằng vào một thời điểm xa xưa, trong thành La Duyệt, có một làng chuyên đánh cá, sống trong nghèo đói và thiếu thốn. Những người trong làng này đã có những hành động xấu, và đó chính là nguyên nhân gây ra quả báo mà họ phải chịu đựng trong kiếp này.
Đức Phật nhấn mạnh rằng, mọi hành động trong hiện tại đều có nhân quả, và những gì chúng ta gieo trồng trong quá khứ sẽ quyết định số phận của chúng ta trong tương lai. Nếu chúng ta tạo nghiệp xấu, chúng ta sẽ phải chịu quả báo xấu. Và ngược lại, nếu chúng ta thực hành đạo đức, từ bi, và sống theo giáo lý của Đức Phật, chúng ta sẽ thoát khỏi khổ đau, đạt được giải thoát.
Câu chuyện này cũng là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về nghiệp báo, về sự quan trọng của việc tu hành và sống đúng đắn. Chúng ta không thể trốn tránh khổ đau nếu cứ mãi sống trong tham lam, sân hận, và ngu si. Chỉ khi nào chúng ta hiểu được rằng cuộc sống này là vô thường, và chỉ có sự từ bi, chân thành, và trí tuệ mới có thể giúp chúng ta vượt qua khổ đau, thì chúng ta mới thực sự giải thoát được.
Chuyện kể rằng, trong một ngôi làng nghèo khó bên bờ sông, người dân sống chủ yếu bằng nghề bắt cá dưới nước. Có hai loài cá đặc biệt ở đó: một loài tên là Câu Tỏa và loài còn lại là Lưỡng Thiện. Mỗi loài có một con cá lớn đứng đầu, gọi là cá đầu đàn. Một ngày nọ, hai con cá đầu đàn của hai loài này đã nói chuyện với nhau: “Chúng ta không hề có lỗi với những người trong làng. Họ bắt cá của chúng ta hết lớp này đến lớp khác. Nhưng nếu chúng ta có phúc đức, sẽ có ngày báo án để trả thù cho chúng ta.”
Thế rồi, một ngày, cả hai con cá lớn đều bị bắt. Đặc biệt, có một đứa bé chừng tám tuổi, vốn không hề gây hại đến chúng, nhưng khi nhìn thấy hai con cá đầu đàn bị bắt, đứa bé lại vui mừng. Điều này khiến các thầy phải suy ngẫm. Đức Phật dạy: “Các thầy hãy hiểu, những người trong thành La Duyệt xưa kia đã ăn cá, và giờ chính là những người đang phải chịu quả báo. Con cá đầu đàn của loài Câu Tỏa giờ chính là vua Vô Lưu Ly, còn loài Lưỡng Thiện là Phạm Trí Hiếu Khổ. Đứa bé vui mừng khi thấy cá bị bắt, đó chính là quả báo. Những hành động của chúng ta sẽ tạo ra nghiệp báo, và ta phải trả giá cho nó.”
Chuyện của vua Vô Lưu Ly là một ví dụ rõ ràng về nghiệp báo. Mới đầu, khi nghe Đức Phật tiên đoán rằng vua Vô Lưu Ly và quân lính của ông sẽ chết trong vòng 7 ngày, nhà vua vô cùng lo sợ. Tuy nhiên, đại thần Hiếu Khổ đã trấn an rằng không có gì phải lo lắng, vì tất cả đã được chuẩn bị cẩn thận, không có giặc, không có tai ương. Đến ngày thứ bảy, khi mọi thứ vẫn bình yên, vua Vô Lưu Ly đã mừng rỡ và ra lệnh cho mọi người vui chơi, ăn uống ở bờ sông. Không ai ngờ rằng, đó chính là buổi ăn mừng cuối cùng của ông, một người đầy kiêu ngạo và ác độc.
Ngay đêm đó, một trận bão khủng khiếp ập đến. Mưa lớn, gió mạnh, sấm chớp ầm ầm. Trong vài giờ ngắn ngủi, cơn bão đã cuốn trôi tất cả. Vua Vô Lưu Ly và gần 10 triệu sinh linh đã chết trong trận thảm họa này. Nước mưa trút xuống, rửa sạch những oan khiên, vùi lấp những thi thể của những người vô tội mà vua Vô Lưu Ly đã hại. Đây là một thảm kịch lớn lao của con người, do lòng thù hận và tính bạo tàn gây ra. Hơn 2.500 năm đã trôi qua, nhưng thế giới vẫn tiếp tục chứng kiến những cuộc thảm sát, những sự tàn ác xuất phát từ lòng thù hận.
Đức Phật dạy rằng, tất cả những gì xảy ra trong đời là kết quả của nghiệp báo, một định luật thiên nhiên không thể tránh khỏi. Nhân nào quả nấy, quả báo sẽ luôn theo sau nhân, như bóng với hình. Không ai có thể trốn tránh được nó. Chỉ có sự tu hành, sự chuyển hóa tâm trí, và sống đúng đắn mới có thể giúp chúng ta giảm bớt nghiệp xấu, cho đến khi đạt được giác ngộ và thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử.
Vậy nên, chúng ta hãy tự mình kiểm tra hành động của mình, từ thân, miệng, ý. Hãy học cách sống đúng đắn, chuyển hóa những thói quen xấu, vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thay đổi nghiệp báo và thoát khỏi khổ đau.
Cảm ơn quý vị đã theo dõi video hôm nay. Nếu quý vị có suy nghĩ hoặc cảm nhận gì, đừng ngần ngại chia sẻ trong phần bình luận dưới video. Đừng quên ấn chuông đăng ký kênh để nhận thông báo mỗi khi kênh ra video mới. Chúc quý vị và gia đình luôn an lành, hạnh phúc. Xin chào và hẹn gặp lại!